Mình học ngành xây dựng dân dụng K51 ra trường năm 2011. Mới ra làm một công ty tư vấn thiết kế ở Hà Nội lương 5 triệu đồng/tháng.
Vì mới ra trường chưa có kinh nghiệm với mong muốn học hỏi nên cảm thấy mức lương đó cũng tạm được. Một thanh niên 23 tuổi sống độc thân ở thủ đô thì 5 triệu mỗi tháng là vừa đủ.
Hai năm sau tôi vẫn làm CTY đó và mức lương tăng lên 8tr/tháng. Cùng với thời gian, các mối quan hệ ngày càng mở rộng, chi tiêu ngày càng nhiều hơn nhất là trong các khoản ăn mặc, đi lại, đám đình, thăm viếng... Với một thanh niên độc thân 25 tuổi ở HN, mức lương 8tr/tháng cũng vừa đủ.
Hai năm tiếp theo tôi cứ thỏa mãn với mức sống đó, chẳng tích góp được gì.
Năm 2015, tôi 27 tuổi và nhận thấy không ổn khi làm việc và sống ở đây với mức lương như vậy. Tôi xin nghỉ việc và về địa phương làm ăn.
Một kỹ sư 5 năm kinh nghiệm xin việc ở thành phố Thái Bình, mức lương 10 triệu/tháng vào thời điểm năm 2015 đã thuộc top cao.
Ổn định công việc, tôi lấy vợ. Tuy ở Thái Bình thì mức chi tiêu có ít hơn thủ đô nhưng bù lại khi có vợ, có nghĩa là việc ma, chay, cưới, hỏi, nghĩa vụ với cha mẹ, gia đình họ hàng...được nhân đôi.
Một thanh niên 28 tuổi, một vợ và hai họ thì mức lương 10tr/tháng tiết kiệm lắm mới vừa đủ.
Hai năm sau vợ chồng tôi có một mụn con, lương tôi cũng tăng nhưng ko đáng kể. 15tr để nuôi vợ bầu bí, sinh nở, chăm con... cũng vừa đủ, đó là còn có gia đình nội ngoại giúp đỡ.
Giờ tôi 30 tuổi, lương 15tr, một vợ và một con. Vợ đi dạy mầm non lương vừa đủ tiền gửi con đi nhà trẻ. Các khoản chi tiêu khác từ lương của tôi. Chúng tôi vẫn ở trọ.
Nhìn về tương lai, tôi cần một mảnh đất và ngồi nhà cho những đứa trẻ. Nếu cứ tiếp tục làm công ăn lương như thế này? Liệu khi nào tôi mới mua được nhà, mua xe?
Công việc, cuộc sống của tôi khá là suôn sẻ, khá hơn nhiều kỹ sư khác mà còn khó khăn. Ngồi nghĩ cứ mãi làm công ăn lương thế này khi nào mới vực lên được? Nhìn bạn bè kinh doanh, làm tài chính, ngân hàng...thành đạt, nhà sang cửa rộng, nhìn lại mình mà chạnh lòng quá.
Hay là chuyển ngành sang kinh doanh tự do các bạn nhỉ? Cảm thấy bế tắc.
Nguồn : Sưu tầm
0 comments:
Post a Comment